
Kỷ yếu Sư Bà Đức Viên
Cây bát kỉnh từ trung hậu nẩy chồi hoa lá xanh tươi trên đất Mỹ.
Đèn tam quy tại Đức Viên chiếu rọi ánh vàng rực rỡ khắp trời Tây.
Mùa trăng lại về ánh sáng tỏa chiếu khắp đất trời. Cũng là đúng lúc một tháng, ngày Sư Bà Đức Viên ra đi về cõi Vô Cùng. Chúng con, những người ở lại, cặm cụi bên nhau, cùng sắp hình ảnh, bài vở để làm thành tập Kỷ Yếu, nhằm ghi lại đôi nét thô sơ, dăm ba kỷ niệm dưới mái chùa trong cuộc đời tu hành của Sư Bà. Tưởng đầy đủ rồi, ai hay, sắp xếp đôi mươi ngày, đọc lại, vẫn thấy thiếu. Lại lục lọi, tìm tòi...Và cuối cùng, nhận ra được một điều: không làm sao mà đủ được.
Cuộc đời tu hành của Sư Bà trải dài hơn 60 năm, từ Bắc vào Nam, từ Âu sang Á, rồi đến Hoa Kỳ trong một chuyến vượt biển tìm tự do cách đây 20 năm, để gầy dựng ngôi nhà Phật Pháp – nghe đâu cũng rất tình cờ. Như thể một chuyến đi xa, không mong cầu điều gì mới lạ, hoặc khác với chiếc áo nâu sồng Sư Bà thường mặc, hay những mong ước với một tấm lòng thuần cẩn trong câu niệm Phật, trong lời kinh khuya. Đến đây, kêu gọi đồng bào Phật tử nhặt lon, góp báo để gây quỹ xây chùa. Có lúc duyên đến lại cần cù trong việc tiếp nhận những người phát tâm cầu đạo, lo liệu chỗ ăn chỗ ở, hiến tặng cho lòng thương mến, với tấm lòng tiếp dẫn hậu lai báo Phật ân đức. Cho đến những ngày cuối cùng, dặn bảo đồ chúng thật cặn kẽ, thật chân thành, rằng phải tôn kính Tam Bảo, giữ vững tín tâm, đừng tranh danh lợi, mà chị em phải thương mến, đùm bọc nhau, lo chuyện tu trì cho đến nơi đến chốn. Rồi nằm xuống, nhẹ bước ra đi! Như thể qua một hạn kỳ, ánh trăng nghiêng vai, âm thầm ẩn mình bên kia bờ giác ngạn. Mai đây, đúng thời cơ, lại hiện hình chiếu sáng khắp muôn nơi.


Con người Sư Bà là như thế, mà hành hoạt của Sư Bà cũng hao hao như thế. Cuộc sống thì rất bình dân mà tâm tình lại sâu sắc, rộng rãi vô cùng. Và ý chí cương quyết thì không ai bì kịp, thấy việc đúng thì cứ làm, mặc người đàm tiếu. Cứ như vậy, mà qua bao nhiêu năm, một lòng tín tâm với Phật pháp, không thiếu sót hạnh khiêm cung, không vượt bỏ thời khóa tu hành, đem hết lòng bảo bọc, che chở, khuyên dạy đồ chúng giữ vững nề nếp, chăm lo tu tập. Đức hạnh và đạo hạnh của Sư Bà khiến người khác cảm phục, kính mến.
Hình ảnh trong tang lễ của Sư Bà có đôi lúc cũng làm ấm lòng môn đồ pháp quyến trước sự mất mát lớn lao quá đỗi. Khi nhìn ra lòng thương tưởng của chư Tôn Đức xa gần không ngại đường xá xa xôi để về chùa thăm viếng, cầu nguyện. Khi thì thấy, ai ai cũng chân thành trong từng công việc, dù là ngày đêm niệm Phật ở tại Linh đường, hay kết hoa cặm cụi trang trí Phật đài, cho Linh xa tôn trí di ảnh Sư Bà. Đâu đâu cũng có nét thành kính, mong cho Pháp sự được châu viên, người người hoan hỷ. Lại có nước mắt rơi trong lặng lẽ, âm thầm. Sư Bà ơi, mới đó, nay đã không còn!

Ngay từ đầu, Ban thực hiện Kỷ Yếu đã cố gắng thu góp tài liệu, hình ảnh cho được đầy đủ. Hay tạm đầy đủ phần nào. Nhưng cho đến nay, công việc vẫn chưa được hoàn thành. Và chắc không bao giờ hoàn thành được khi mà những lời di huấn của Sư Bà còn để lại, không phải chỉ nói lên bằng chữ nghĩa, mà đằng sau còn có tấm lòng bao la của người mẹ, còn có lời răn dặn nghiêm túc của bậc thầy. Máy hình nào có thể ghi lại được những rung động của con tim chân thành và ánh mắt thiết tha lòng từ ái? Chữ nghĩa nào có thể diễn tả hết những tâm nguyện cao vời của người tu hạnh Bồ Tát, hành pháp khiêm cung trọn một cuộc đời?
Lẽ đó, làm công việc này tất cả chúng con xin được thành tâm dâng lên cúng dường Giác linh Sư Bà với lời cầu nguyện thiết tha: linh hiển nơi đâu xin Sư Bà gia hộ cho đàn hậu tấn có thuận duyên để theo kịp bước chân, học theo hạnh lành, đêm ngày giữ được, làm được những lời dạy bảo của Sư Bà lúc sinh tiền.

Kính mong chư vị Tôn Đức, thiện hữu tri thức từ mẫn bố thí cho những thiếu sót trong tập Kỷ Yếu này. Ngoài ra, chúng tôi cũng xin thành tâm cảm tạ mọi sự đóng góp về bài vở, hình ảnh và khuyến khích của tất cả quý vị.
Nguyện cầu Tam Bảo gia hộ tất cả chúng ta gặp được duyên lành để luôn luôn tôn kính Tam Bảo, phát tâm phụng sự chúng sanh.
Chùa Đức Viên, ngày 26 tháng 4 năm 1999
Ban thực hiện Kỷ Yếu
Kính bạch Giác Linh Sư Bà,
Chúng con biết ghi lại một vài dòng thô thiển về cuộc đời tu học và hành đạo của Sư Bà là điều trái với tâm nguyện của Sư Bà; vì Sư Bà thường dạy chúng con : Người tu là tập làm con nhạn bay giữa hư không, không lưu lại bất cứ vết tích nào; hay như con hạc rời khỏi ao hoang, không hề lưu luyến. Nhưng kể từ đây Pháp Âm của Sư Bà không còn trực tiếp rót vào tai chúng con nữa; hình ảnh thân giáo của Sư Bà chúng con không còn diễm phúc nhìn tận mắt; thì, những dòng tiểu sử đơn sơ này sẽ giúp nhắc nhở chúng con noi theo hạnh nghiệp của Sư Bà trên đường tu học của chúng con. Biết thương yêu nhau như ruột thịt; biết nhìn, biết hiểu và tha thứ cho nhau những lỗi lầm, nếu có; biết quây quần, gắn bó bên nhau để sách tấn tu tập; biết chia xẻ với nhau những khó khăn; và nguyện với nhau rằng dù có gặp nghịch cảnh nào đi nữa, thì vẫn cố tập theo hạnh từ bi, hỷ xảvà nhẫn nhục của Sư Bà để xứng đáng là kẻ “thừa tự Pháp của Sư Bà và nguyện không làm người chỉ biết thừa tự tài vật của Sư Bà”.
Xin Sư Bà đại xá cho chúng con những điều khiếm khuyết.
NAM MÔ TIẾP DẪN ĐẠO SƯ A DI ĐÀ PHẬT
Môn Đồ Pháp Quyến Hiệp Thập, Khể Thủ Kính Ghi
